Trong khóe mắt của Lý Hạo và trong mắt của Hắc Báo, lúc này, huyết ảnh đang thực sự đứng ở bên trái Lý Hạo, huyết ảnh còn kề sát bên má hắn.
Tuy nhiên, Lý Hạo lại tỏ vẻ không hề phát hiện, lại càng không có bất cứ phản ứng gì.
Tầm nhìn của hắn vẫn dán thẳng về phía trước.
"Không có ai?"
Giọng nói của Lý Hạo có chút run rẩy, có điều vẫn gắng gượng tỏ vẻ hùng hổ, thấp giọng chửi rủa: "Chết tiệt! Cũng may không có đồng nghiệp nào đi theo, nếu không tất cả sẽ cười ta chết mất. Tối như vậy còn bị dọa một hồi, cứ tưởng kẻ sát nhân trốn ở đây!"
Lý Hạo vẫn kiên quyết lờ đi cảm giác lạnh sống lưng truyền đến từ bên trái, làm như mình hoàn toàn không phát hiện ra huyết ảnh.
Lau mồ hôi trên trán, nhìn xuống Hắc Báo, hắn vung tay đánh: "Con chó ngu ngốc, khi không mày làm loạn cái gì, dọa chết người mà!"
Ẳng!
Hắc Báo bị đánh một cái, có chút vô tội lại có chút sợ hãi.
Ngươi không thấy nó sao?
Bổn cẩu thấy mà!
Bây giờ nó sợ tới nỗi không dám ngẩng đầu lên đây nè.
Bởi vì huyết ảnh đang trôi nổi ngay trên đầu nó.
Lý Hạo coi như không hay biết gì, thậm chí mới rồi huyết ảnh còn xẹt ngang qua cánh tay nhưng hắn vẫn hoàn toàn lờ đi, mặt không đổi sắc.
"Thì ra là tồn tại vô hình!"
Thật ra Lý Hạo to gan lớn mật muốn kiểm tra huyết ảnh, hắn muốn xem nó có phải là thứ nhìn không thấy sờ không được hay không, gõ đầu Hắc Báo chỉ là mượn cớ chạm vào huyết ảnh.
Kết quả là... thực sự không chạm vào được!
"Chết tiệt, phiền phức lớn rồi, điều này có nghĩa là súng ống cũng vô dụng!"
Lý Hạo thầm kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ trấn định.
Trong mắt người ngoài, hắn không nên nhìn thấy huyết ảnh.
Vì vậy, hắn tuyệt đối không thể để lộ cho bất kỳ ai biết bí mật của mình, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Lý Hạo mắng Hắc Báo xong thì lại lớn giọng càm ràm: "Con chó ngu ngốc chết tiệt, còn kêu loạn nữa tao sẽ băm ngươi ra! Hại tao suýt chút nữa đã đá hỏng nhà Tiểu Viễn, thậm chí thiếu điều còn gọi lão sư để ông đến Tuần Kiểm Ti tìm người tới cứu tao! Ban nãy mà làm thế thật thì có phải bây giờ mất mặt lắm không?"
Lý Hạo có vẻ chưa hết giận, lại giơ tay đánh nó một cái nữa!
Lần này, bàn tay hắn vẫn trực tiếp xuyên thấu qua huyết ảnh mà không để lại một chút cảm ứng nào.
Lý Hạo đã dần bình tĩnh lại.
Xem ra huyết ảnh không hẹn mà gặp này không định xuống tay với hắn, có vẻ như nó như đang quan sát cái gì đó, đã vậy thì hắn cũng phải giả vờ như không biết, nên làm gì thì làm nấy.
Lại nhìn căn nhà cũ tối tăm một lượt, bấy giờ Lý Hạo mới thở dài một hơi, đoạn nói: "Đã khuya như vậy còn làm cho người ta sợ hãi, không được, tốt hơn hết là ta nên gọi cho lão sư... Cái đám người Tuần Kiểm Ti đúng là không đáng tin cậy, vụ án của Tiểu Viễn cũng do bọn họ phụ trách, vậy mà một điểm dị thường cũng không tìm ra. Thôi thôi, phải bảo lão sư nhờ đến Tuần Dạ Nhân vậy.”
Người mặc đồ đen bên ngoài nhà Trương Viễn chính là một thành viên của tổ chức Tuần Dạ Nhân.
Lý Hạo đã nhìn thấy gã từ xa một lần, tất nhiên không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Nói chuyện với chính mình vào lúc này cũng chỉ để đánh tiếng cho huyết ảnh biết.
Nếu huyết ảnh còn tỉnh táo thì nó sẽ hiểu người mặc đồ đen hắn đang nói đến là ai, chính là Tuần Dạ Nhân!
Lý Hạo còn muốn kiểm tra xem Tuần Dạ Nhân và huyết ảnh có phải cùng một phe hay không.
Vào thời khắc mấu chốt, Lý Hạo ngược lại khá bình tĩnh.
Hắn không những không chạy trốn mà còn đang thử thăm dò mọi việc.
Chạy trốn là sự lựa chọn ngu ngốc nhất, một khi chạy thoát thì việc nhìn thấy huyết ảnh sẽ lập tức bị vạch trần, không chết thì cũng biến thành chết.
Theo phân tích của Lý Hạo, cho dù bị huyết ảnh giết thì cũng nên là đêm mưa chứ không phải bây giờ, nhất định phải có một số nguyên nhân, đã vậy thì thu thập được bao nhiêu thì cứ thử xem!
Lý Hạo vẫn đang tự nói chuyện với chính mình, dường như có điều do dự: "Những người mặc đồ đen kia trông cũng rất đáng sợ. Lão sư nói ông ấy sẽ đi tìm, không biết có tìm được không. Mặc kệ, Tuần Kiểm Ti cũng không có manh mối gì, có lẽ chỉ có thể trông cậy vào bọn họ, ta thì nhát gan, bản lĩnh cũng kém, một chút biện pháp cũng không có, mới gió lay cỏ động trong bóng tối thôi đã có thể làm ta chết khiếp, sợ rằng không thể tiếp tục điều tra. "
Vẻ mặt Lý Hạo cực kỳ phiền muộn, lấy máy truyền tin ra, hắn cắn răng lẩm bẩm: "Mình đành phải nhờ lão sư giúp đỡ vậy!"
Ngay sau đó, Lý Hạo bắt đầu bấm số của Viên Thạc.
Nhưng đúng vào lúc này, trái tim Lý Hạo khẽ động, huyết ảnh bên cạnh đột nhiên run lên, bên ngoài bức tường trong sân, một sợi chỉ đỏ mờ nhạt lan ra, nối liền với huyết ảnh.
Như thể huyết ảnh đã nhận được chỉ thị nào đó, nó lập tức trôi đi, thoáng cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Không bao lâu sau, Hắc Báo mới dè dặt nhổm dậy, cái đuôi khẽ lắc, hai mắt nó rưng rưng mà nhìn Lý Hạo với vẻ nhẹ nhõm.
"Gâu!"
Hắc Báo sủa một tiếng, như đang trấn an hắn rằng không sao đâu, sự tồn tại khủng bố kia đã đi rồi, bóng ma cũng không còn nữa.
Sắc mặt Lý Hạo thoáng ngưng trọng.
Xem ra huyết ảnh và người bên ngoài sân là cùng một phe, mà thôi, điều này không quan trọng, từ lâu hắn đã đoán rằng huyết ảnh không tồn tại đơn lẻ mà có tổ chức rồi.
Mấu chốt là người ngoài sân cũng có thể nhìn thấy huyết ảnh, thậm chí y còn có thể tiếp xúc và khống chế nó, yêu cầu nó lẳng lặng rời đi.
Lý Hạo cho rằng việc mình cố ý nói sẽ tìm lão sư và Tuần Dạ Nhân đã khiến người bên ngoài hơi lo lắng, cho nên mới tạm thời rút quân.
Nếu đúng là vậy thì ít ra phương pháp đe dọa đã phát huy tác dụng!
Nhưng Lý Hạo không cảm thấy vui vẻ chút nào, sợi tơ đỏ trải rộng ban nãy có phần giống như ánh sao hắn nhìn thấy khi uống nước ngâm ngọc kiếm, đều là sức mạnh thần bí.
"Người bên ngoài là một người có siêu năng lực!"
"Đối phương và huyết ảnh đang hợp tác hay đơn giản là đang trong mối quan hệ kiểm soát. Đối phương muốn dùng huyết ảnh kiểm tra ta?"
"Ta không thể giết huyết ảnh bằng súng. Nhưng… nếu là người bên ngoài thì sao? Nếu đánh bất ngờ, ta giết được người đó rồi thì huyết ảnh sẽ làm gì?"
Lúc bấy giờ, đột nhiên Lý Hạo cảm thấy mình đã nắm được một thứ trọng yếu.
Huyết ảnh tuy rất đáng sợ, nhưng chỉ cần là con người thì đều không thể bất khả xâm phạm, cho dù kẻ đó có siêu năng lực thì cũng không ngoại lệ.
"Huyết ảnh... Người thần bí…”
Trong lòng Lý Hạo cảm khái một phen.
Ngoài ra hắn còn bận tâm một chuyện, ấy là thời điểm hắn chạm vào huyết ảnh, ngọc kiếm vốn nằm im trước ngực lại thoáng rung động.
Lý Hạo phỏng đoán, chẳng lẽ Tinh Không Kiếm có thể làm tổn thương huyết ảnh?
"Tuy rằng hôm nay không tìm được thạch đao, nhưng chuyến đi này cũng không uổng công vô ích!"
Trong lòng Lý Hạo âm thầm cảm thấy kích động, có lẽ hắn có thể đối phó với những kẻ kia, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ không phòng bị hắn.
Bằng không chỉ cần huyết ảnh thôi đã có thể dễ dàng giết chết hắn rồi.
"Đánh bất ngờ, dùng súng bắn chết người bên ngoài. Nếu Tinh Không Kiếm có thể gây sát thương cho huyết ảnh, vậy chỉ cần ta tính kế hợp lý thì vẫn có khả năng lật ngược ván cờ, làm một trận để đời!"
Hai mắt Lý Hạo tức khắc sáng ngời!
Không biết gì mới đáng sợ!
Còn một khi huyết ảnh và thế lực phía sau dần lộ ra manh mối, hắn không còn quá sợ hãi nữa, trong lòng chỉ còn hừng hực quyết tâm muốn báo thù.
"Nhưng... huyết ảnh tới tối nay có phải là thứ ta đã nhìn thấy trước đó không? Chỉ có một huyết ảnh thôi sao? Chẳng lẽ kẻ đang lén lút rình rập này không phải là kẻ quan trọng?"
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lý Hạo lại thoáng chùng xuống, tổ chức huyết ảnh có tổng cộng bao nhiêu huyết ảnh, và có bao nhiêu kẻ sở hữu siêu năng lực bí ẩn?
E rằng không phải chỉ có một người!
"Ta chỉ là một người bình thường... Thật khó khăn!"
Thở dài một tiếng, thừa dịp bọn họ đã rời đi, có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không dám quay lại, lo lắng gặp phải Tuần Dạ Nhân, lúc này Lý Hạo mới vội vàng tìm xem liệu có thể may mắn tìm thấy thạch đao của Trương gia hay không.
Cùng lúc đó. Cuối con đường.
Dưới lớp mặt nạ quỷ, đôi mắt xanh mang theo chút do dự, cứ như vậy rời đi sao?
Nhưng... nếu Lý Hạo thực sự có thể gọi Tuần Dạ Nhân tới thì thật là phiền phức.
Một khi tiếp xúc thì e rằng có thể gây ra nhiều rắc rối hơn.
"Quên đi, cẩn thận một chút vẫn hơn. Tuy khả năng cao là tên đó không mời được Tuần Dạ Nhân, nhưng lỡ Viên Thạc xuất hiện thì cũng không hay ho gì, trước cứ tránh đi cái đã."
Người đàn ông mang mặt nạ quỷ quyết định rời đi.
Không xa phía sau, huyết ảnh lẳng lặng bám theo sau như một cái bóng.
Người mang mặt nạ quỷ không quan tâm đến việc Lý Hạo có tìm được thứ gì hay không, họ đã tìm kiếm thứ đó không biết bao nhiêu lần, gần như đã lật tung toàn bộ Trương gia mà còn không phát hiện, sợ rằng nó đã thất lạc từ lâu. Lý Hạo có thể tìm ra nó mới là chuyện nực cười.
Ngày hôm nay cũng không tệ, ít nhất đã có thể chắc chắn rằng Lý Hạo rời khỏi cổ viện một năm trước không phải vì nhìn thấy thứ gì đó, mà là vì không chấp nhận được cái chết đột ngột của bạn mình.
Nếu Lý Hạo thật sự nhìn thấy huyết ảnh thì đêm nay hắn đã sợ đến tè ra quần rồi.
Coi như loại bỏ được một điểm hoài nghi, tốt xấu gì cũng đã có thứ để bàn giao.
. . .